Hạ Lâm vừa ngẩng đầu lên đã đối diện với một gương mặt đẹp trai size lớn.
Hai người bốn mắt nhìn nhau mất một lúc. Miêu Kỳ Phong ngơ ngác nhìn đôi mắt lạnh lùng, trong veo của Hạ Lâm, cậu có thể thấy rõ hình ảnh của mình trong cặp mắt mùa thu ấy.
Một lúc lâu sau, Miêu Kỳ Phong mới nhìn đi chỗ khác, sau khi nhận ra mình vừa làm chuyện ngu ngốc gì, gương mặt cậu bỗng đỏ bừng lên, cúi thấp đầu không dám nhìn Hạ Lâm nữa. Hạ Lâm liếc nhìn Miêu Kỳ Phong đột nhiên thẹn thùng đỏ mặt như con gái, khóe môi đỏ hồng khẽ cong lên.
"Anh muốn hỏi em chuyện gì?"
Độ cong đó rất nhỏ, ngay khi Miêu Kỳ Phong ngẩng đầu lên, khóe môi Hạ Lâm đã mím lại thành một đường thẳng.
Miêu Kỳ Phong gãi đầu, đắn đo một lúc lâu rồi mới nói: "Có phải anh rất ồn ào không?"
Giọng Miêu Kỳ Phong càng lúc càng nhỏ, nhỏ đến mức Hạ Lâm suýt nữa thì không nghe thấy cậu nói gì.
"Anh nói gì cơ?" Hạ Lâm nhíu mày lại: "Anh nói nhỏ quá, vừa rồi em không nghe rõ."