Tiểu Miêu Miêu rời đi với Hạ Mộng. Hạ Kỳ nhìn theo bóng lưng của bọn họ, cứ cảm giác một nơi nào đó trong tim mình như bị người ta đào rỗng, trống trải, khó chịu.
Lúc ăn cơm tối, cậu cũng không ăn nhiều. Khi Tiểu Miêu Miêu còn ở đây, cậu toàn là một tay ôm con bé, tay còn lại ăn cơm.
Mỗi lần nhìn thấy con bé thèm nhỏ dãi đồ ăn trên bàn, Hạ Kỳ cũng muốn ăn hơn.
Lúc Ngọc Mạn Nhu ở nhà, Hạ Kỳ thường cũng không ăn nhiều, nên cô chỉ nghĩ là con mình muốn lên lầu dùng máy tính: "Con trai cưng, ngồi máy lâu quá không tốt đâu. Con uống bát canh cá rồi hẵng lên lầu."
"Dạ thôi, con về phòng đọc sách."
Hạ Kỳ đứng dậy rời khỏi phòng ăn. Thím Nghiêm liếc nhìn bát cơm còn hơn nửa của Hạ Kỳ, hỏi: "Sao hôm nay cậu chủ lại ăn ít vậy?"
"Trưa hôm nay cháu đi dã ngoại chơi nên ăn nhiều rồi." - Đôi mắt sắc bén của Hạ Kỳ bình thản, hờ hững, cậu đường hoàng chững chạc viện ra lý do phù hợp.
Hạ Kỳ vừa mở cửa phòng ngủ, vô thức nhìn về phía cái nôi của Tiểu Miêu Miêu. Nhưng khi nhìn thấy trên nôi vắng vẻ, không có bóng dáng của cô bé kia, lòng Hạ Kỳ chợt cảm thấy trống trải.
Cậu tự cười nhạt một cái, đến trước bàn sách ngồi xuống. Thói quen là một thứ rất đáng sợ. Tiểu Miêu Miêu chưa rời đi được nửa ngày mà cậu đã hơi nhớ cô bé rồi.
Hạ Kỳ rút một quyển sách liên quan đến tâm lý học từ trên giá xuống. Cậu vừa lật sách, ánh mắt vừa bất giác nhìn về phía cái nôi.
Dù cậu có ngoảnh đầu nhìn bao nhiêu lần về phía đó thì cũng đều không thấy thân thể nhỏ nhắn, mập mạp của Tiểu Miêu Miêu cùng với nụ cười tủ của cô bé nữa rồi.
Hạ Kỳ cũng không biết mình như vậy là thế nào, cứ mãi không yên lòng. Đã nửa tiếng trôi qua mà quyển sách vẫn dừng lại ở trang đầu tiên cậu mở.
Trong lòng Hạ Kỳ hơi bực bội. Cậu thở dài, đặt sách lên kệ lần nữa rồi đứng dậy kéo cửa ra ngoài.
Cậu đến phòng của Hạ Lâm. Cô bé ngủ rất ngoan ngoãn. Hạ Kỳ nghe tiếng hít thở của cô bé, cảm giác bực bội trong lòng lại càng nhiều hơn.
Cậu dứt khoát trở về phòng ngủ, nằm trên giường lớn lăn qua lăn lại nhưng cũng không tài nào ngủ được, bởi vì trong lòng không có cô bé trắng trẻo kia nên luôn cảm thấy vắng vẻ.
Cậu cầm đồng hồ báo thức trên giường, liếc nhìn, chỉ mới mười phút trôi qua kể từ khi cậu nằm trên giường.
Từ trước đến nay, Hạ Kỳ đâu biết thời gian lại có thể dài dằng dặc như vô tận đến thế này.
Không biết cậu đã thở dài đến lần thứ mấy rồi. Chính cậu cũng cảm thấy mình như một ông cụ non đau khổ vậy.
Cậu bật dậy, ngồi khoanh chân trên giường, đặt laptop trên đùi, khởi động máy.
Sau khi Hạ Kỳ nhập mật mã khởi động, máy tính mở ra một giao diện khác với bình thường. Đây chính là hệ thống bảo vệ do cậu thiết kế.
Ngón tay thon dài, trắng nõn gõ lạch cạch vài chữ trên bàn phím, trên màn hình liền xuất hiện một khung chat.
Bạch nương tử: "Sao dạo này không thấy Đại vương Hạ Hạ vậy?"
Phát xít: "Chắc đi tán gái rồi."
Đại lực sĩ vô cùng mạnh mẽ: "Cua gái cái đầu cậu ấy! Đại vương Hạ Hạ chỉ mới là một cậu bé mười tuổi, còn chưa dậy thì thì lấy đâu ra cảm giác với con gái?"
Võ Mị Nương: "Bây giờ tôi đang có một nhiệm vụ muốn mời Đại vương Hạ Hạ thực hiện đây…"
Bạch nương tử: "Đúng vậy. Cậu nói xem dạo này Đại vương Hạ Hạ có chuyện gì vậy? Đã hơn nửa tháng mà vẫn chưa online. Với mức độ mê tiền kia của cậu ấy thì sao có thể chứ!"
"…"
Hạ Kỳ đen mặt nhìn những người trong nhóm đang nói xấu mình.