Tai Hạ Kỳ cứ ong ong lên như bị nhét thứ gì đó. Cậu bỏ điện thoại đang xem dở xuống, vội vàng bịt tai lại, nhìn chằm chằm vào Miêu Kỳ Phong với sắc mặt u ám: "Cậu làm trò gì thế?"
Tiếng của Hạ Kỳ không to lắm, nhưng trong giọng nói lại ẩn chứa sự lạnh lùng và khó chịu, khiến trái tim nhỏ bé của Miêu Kỳ Phong không ngừng run rẩy theo.
Miêu Kỳ Phong vừa rồi vẫn còn giận dỗi vì Hạ Kỳ không nghe thấy mình nói gì, bây giờ lại thấy dáng vẻ như sắp nổi cơn lôi đình của Hạ Kỳ thì đâu còn dám giận nữa, chỉ còn lại sự khủng hoảng mà thôi.
Miêu Kỳ Phong rụt cổ lại, nhỏ giọng nói: "Vào... vào giờ học rồi, chúng... chúng ta phải... đi học thể dục thôi."
Trong lòng Miêu Kỳ Phong tự khinh bỉ bộ dạng hiện giờ của mình, nhưng ai bảo cậu ta vừa làm chuyện trái với lương tâm, nên giờ đâu còn dám gào vào mặt Hạ Kỳ với vẻ cây ngay không sợ chết đứng được nữa.