"Hu hu…"
Tiểu Miêu Miêu cuộn người trong chăn, bật khóc thành tiếng.
Tiếng khóc nức nở của Tiêu Miêu Miêu bóp nghẹt trái tim Hạ Kỳ. Hơi thở của cậu như ngưng lại: "Miêu Miêu đừng khóc nữa, được không?"
"Hông được, hu hu… Ôn ã hông cần Miêu Miêu nữa rồi… hu hu…*"
(*) Không được, hu hu… Ông xã không cần Miêu Miêu nữa rồi… hu hu…
Từ lúc vừa nghe Lâm Lâm nói ôn ã không về, Tiểu Miêu Miêu vẫn cố kiềm chế cảm xúc của mình. Cô bé đã không còn là một đứa trẻ không nhìn thấy ôn ã sẽ lăn ra mà khóc òa lên nữa. Bây giờ, nghe thấy giọng ngọt ngào, xen lẫn sự cưng chiều của ôn ã trong điện thoại, cô bé như rũ bỏ được vỏ ngoài mạnh mẽ, nước mắt cứ thế tuôn như mưa. Gối đầu của Tiểu Miêu Miêu vì thế mà ướt đẫm.
"Hu hu… Ôn ã, ăn về đi, Miêu Miêu muốn ăn về… Hu hu…*"
(*) Hu hu… Ông xã, anh về đi, Miêu Miêu muốn anh về… Hu hu…