Ngọc Mạn Nhu bế Tiểu Miêu Miêu ra khỏi bồn tắm. Khi thấy vẻ mặt ngoan ngoãn nhưng lại mất hồn,vô thức bĩu môi của Tiểu Miêu Miêu, cô liền lên tiếng.
"Miêu Miêu."
"Dạ?" Tiểu Miêu Miêu quay đầu lại chậm hơn bình thường nửa nhịp, đôi mắt long lanh nước như không nhìn thấy đáy.
"Con… có phải đang nhớ ôn ã không?" Ngọc Mạn Nhu hơi do dự hỏi.
"Vâng." Tiểu Miêu Miêu gật đầu, sau đó gục đầu xuống, không nói gì nữa.
Bây giờ Ngọc Mạn Nhu cũng không biết nói gì. Dù cô muốn cho Hạ Kỳ về thì cậu cũng sẽ không về. Trong nhà có nhiều camera như vậy, nghĩ lại đúng là buồn lòng mà.
Ngọc Mạn Nhu vén một góc chăn lên, đặt Tiểu Miêu Miêu vào, vỗ nhẹ lưng cô bé: "Tiểu Miêu Miêu ngủ ngoan nhé, lát nữa mẹ Ngọc sẽ ngủ với con, được không?"
"Được ạ."
Sau khi sắp xếp cho Tiểu Miêu Miêu xong xuôi, cô lại vào phòng tắm bế Hạ Lâm.