Hạ Kỳ không tích cực với việc làm bài tập là vì cậu chưa từng để tâm đến những bài tập trẻ con ngô nghê này.
Bài thi tiểu học, cho dù cậu nhắm mắt thi thì cũng có thể đạt một trăm điểm.
Bây giờ cậu đang cầm trong tay quyển sách giáo khoa môn tự chọn của một trường đại học nào đó.
Nếu như những bạn cùng trang lứa suốt ngày phải học thêm, mời gia sư cũng không được một trăm điểm nghe thấy những suy nghĩ trong lòng Hạ Kỳ thì có lẽ chúng sẽ khóc lóc đến chết đi sống lại luôn ấy chứ.
Hạ Kỳ làm đề luyện tập trong sách xong thì cầm áo choàng đi tắm rửa. Lúc ra khỏi phòng tắm, cậu chỉnh đồng hồ báo thức rồi lên giường nghỉ ngơi.
Nhưng cậu vừa nằm xuống, trong nôi đã chợt phát ra tiếng ọ ẹ của Tiểu Miêu Miêu.
Chiếc nôi đặt gần sát giường lớn của cậu nên chỉ cần nhổm dậy là cậu đã nhìn thấy Tiểu Miêu Miêu trên nôi.
Tiểu Miêu Miêu ngủ không yên lắm, tấm chăn trên người đã bị cô bé đạp tung ra, cái áo nhỏ cũng xoắn lên, để lộ cái bụng nhỏ tròn trịa, gương mặt như sứ nhăn lại như đang khóc.
Hạ Kỳ vỗ nhè nhẹ lưng Tiểu Miêu Miêu, khẽ nói: "Anh ở đây, Tiểu Miêu Miêu đừng khóc."
Giọng nói của cậu tràn ngập trìu mến ngọt ngào mà chỉ thiếu niên mới có, tựa như tiếng đàn Violin, mỗi khi vang lên đều có thể vỗ về lòng người.
Cơ mặt đang nhíu chặt nhăn nhó của Tiểu Miêu Miêu dần thả lỏng, miệng cũng không còn rên hừ hừ nữa, cô bé ngủ rất ngoan.
Hạ Kỳ chỉnh lại áo ngay ngắn cho cô bé, rồi đắp chăn lông lên ngang bụng xong mới yên tâm nằm xuống.
Thế nhưng cậu vừa nằm xuống chưa được một lát thì Tiểu Miêu Miêu lại bắt đầu cọ quậy khó ngủ.
Cũng giống như lúc nãy, Hạ Kỳ lại dịu dàng dỗ dành Tiểu Miêu Miêu ngủ.
Cứ dỗ ngủ, nằm xuống, rồi tỉnh dậy mấy lần như thế, Hạ Kỳ cũng đã buồn ngủ đến nỗi không mở nổi mắt nữa…
Hết cách, cậu đành phải bế Tiểu Miêu Miêu từ trong nôi ra, đặt bên người mình.
Tiểu Miêu Miêu cứ như biết hết, chủ động lăn vào trong lòng Hạ Kỳ, cái đầu nhỏ giúi vào, tìm một vị trí thoải mái trong lòng cậu rồi ngoan ngoãn ngủ thiếp đi.
Trong bóng tối, Hạ Kỳ ngửi được mùi sữa thơm trên người Tiểu Miêu Miêu, cơ thể cảm nhận được thân thể mềm mại của cô bé, bèn cười bất đắc dĩ rồi thở dài một tiếng: "Em đang ỷ lại anh sao?"
Có lẽ là vì cái ôm của Hạ Kỳ quá ấm áp nên khi có cậu, Tiểu Miêu Miêu tuyệt đối sẽ không ngủ trong chiếc nôi cứng ngắc. Thế là mỗi khi trời vừa tối thì chiếc nôi trở thành thứ có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
***
Hạ Kỳ bị Tiểu Miêu Miêu giày vò đến hơn nửa đêm, sáng lại phải dậy sớm cho cô bé bú sữa nên bị thiếu ngủ trầm trọng.
Hậu quả của việc ngủ không đủ giấc chính là ngày hôm sau phải đi học với quầng thâm dưới hai mắt.
Mặc dù sống trong cùng một khu nhưng nhà Hạ Kỳ không nằm sát cạnh nhà Miêu Kỳ Phong, tuy nhiên cạnh nhà cậu cũng không phải mấy nhà giàu tầm thường.
Mỗi ngày khi đi học, Hạ Kỳ đều đi ngang qua nhà Miêu Kỳ Phong. Nên ngày nào Miêu Kỳ Phong cũng canh đúng giờ, đứng sẵn ở cửa chờ Hạ Kỳ.
Hai cậu không thích để tài xế đưa đón nên đã rủ nhau đi bộ đến trường.
Từ xa, Miêu Kỳ Phong đã thấy Hạ Kỳ mặc áo sơ mi trắng, quần đen, mang giày da, khoanh hai tay, chậm rãi trải bước trên ánh nắng ban mai.
Gương mặt tuấn tú trắng nõn tựa như thiên thần.
Yêu nghiệt!
Miêu Kỳ Phong thầm mắng. Đợi đến khi Hạ Kỳ bước đến, cậu ta tập trung nhìn vào hai quầng thâm ngay mắt cậu, tặc lưỡi nói: "Từ bao giờ mà trên mặt cậu Hạ đã xuất hiện màu sắc không phải màu trắng thế này?"
Nét mặt Hạ Kỳ không hề thay đổi vì câu châm chọc, khiêu khích của Miêu Kỳ Phong, vẫn giữ nguyên vẻ mặt thờ ơ mà bước qua cậu ta. Trong lúc Miêu Kỳ Phong đang trợn mắt há mồm vì tình huống này thì đôi môi mỏng của cậu hơi hé: "Đó là bởi vì cậu mù."
Miêu Kỳ Phong: "…"