Hạ Lâm nhẹ nhàng đi tới ban công.
Rèm cửa sổ trên ban công hơi lay động vì động tác gõ cửa của người bên ngoài.
Có bóng dáng ai đó chiếu lên chiếc rèm.
Hạ Lâm cảnh giác nhìn chằm chằm hình ảnh của người bên ngoài cửa sổ, giơ chai rượu trong tay lên.
Lúc cô chỉ còn cách ban công hai bước nữa thì tiếng gõ bên ngoài trở nên dồn dập.
"Bà xã à, là anh đây, em mau mở cửa cho anh!"
Hạ Lâm nghe thấy giọng nói quen thuộc thì buông lỏng chai rượu trong tay một chút.
Sau đó cô sải bước đi tới bên cạnh cửa sổ, kéo mạnh chiếc rèm ra, một bóng dáng mặc đồ rằn ri đập vào trong mắt.
Lúc cô nhìn thấy khuôn mặt người kia thì nhướng mày nhìn anh.
"Vợ à, anh biết không có anh thì em sẽ không thể ngủ được, cho nên anh cố ý tới đây ở bên cạnh em, có phải rất cảm động hay không?"
Miêu Kỳ Phong không quên bày ra vẻ mặt tươi cười với Hạ Lâm.