Vấn đề này của Miêu Kỳ Phong có phần khó xử.
Trước mắt, Lê Thiên còn độc thân, nửa tỉnh nửa mê đối với chuyện tình cảm.
Cho nên, trong lòng anh ta, đồng đội là quan trọng nhất.
Lê Thiên nghĩ thế nên cũng trả lời đúng như vậy.
"Trung đoàn trưởng, tôi cảm thấy nếu so với vợ thì đồng đội vẫn quan trọng nhất."
Miêu Kỳ Phong ghét bỏ nhìn thanh niên Lê Thiên ngay thẳng, "Chẳng trách cậu không có vợ, đáng đời!"
Anh nói xong, cũng không thèm để ý đến Lê Thiên nữa mà rời đi một mình.
Lê Thiên nhìn bóng lưng của Miêu Kỳ Phong, trong lòng hơi rối loạn.
Anh ta nhập ngũ năm 18 tuổi, bây giờ mới được hai năm, 20 tuổi mà bàn về chuyện cưới xin thì vẫn còn khá sớm, cho nên anh ta không thấy câu trả lời của mình có gì không đúng.
Mặc dù ngoài miệng Miêu Kỳ Phong nói vợ quan trọng hơn, nhưng anh vẫn đi đến thăm đoàn.