"Thầy Mạc à, đây là thầy biết trước em sắp đến nên cố ý pha một cốc trà chờ em sao?"
Sư đoàn trưởng Mạc đang quay lưng về phía Miêu Kỳ Phong, lục tìm tài liệu trên giá sách, nghe thấy lời anh nói thì thiếu chút nữa bị sặc nước bọt.
Ông ta bỏ tài liệu quân sự trong tay xuống, xoay người lại, trừng mắt nhìn Miêu Kỳ Phong đang ngồi vắt tréo chân.
"Em cảm thấy mặt mũi mình đủ lớn để sư đoàn trưởng như thầy phải pha trà cho em à?"
"À." Miêu Kỳ Phong ồ lên một tiếng, bưng ly trà trong tay lên rồi đứng dậy, "Nếu không phải pha cho em, vậy thì nhất định là người khác uống còn thừa lại, mặc dù em không có bệnh nghiêm trọng gì, nhưng mà hơi mắc bệnh sạch sẽ, không thích nhất là uống đồ còn thừa lại của người khác, bây giờ em lập tức đi đổ nó, sau đó lại pha thêm một cốc trà khác vậy."
Anh nói xong, còn giả vờ như muốn đi tới phòng vệ sinh.
Hành động này của Miêu Kỳ Phong thiếu chút nữa làm cho sư đoàn trưởng Mạc ngất đi vì tức.