Hạ Lâm bị anh hôn đến mức không kịp thở dốc, cô bất lực trợn trắng mắt, không nhịn nổi mà tức giận quát: "Hình photoshop đó, em cải trang rồi, anh còn ghen cái quái gì."
"Nhưng mà có tên em trên đó."
Hạ Lâm: "..."
Cô không phản bác lý do này được.
Hai người đến cạnh giường trong chớp mắt, Miêu Kỳ Phong dịu dàng đẩy Hạ Lâm xuống giường, nghiêng người đè lên.
Anh thong thả cởi từng nút áo một, khuôn ngực màu mật ong dần lộ ra.
"Bà xã, em nói xem, em giấu anh nhiều chuyện như vậy, anh phải phạt thế nào bây giờ?"
"Em nói rồi mà, xong nhiệm vụ rồi nói cho anh."
Ai ngờ cô chưa nói hết lời, Miêu Kỳ Phong đã chặn lại.
"Muộn rồi."
Tốc độ cởi quần áo của Miêu Kỳ Phong rất nhanh, chưa đầy hai câu đã cởi sạch áo trên người mình rồi.
Ý đồ của anh là gì, không cần nghĩ cũng đoán được, Hạ Lâm vừa mới xuống giường chưa bao lâu, bây giờ chưa muốn lăn lên giường.
Hạ Lâm quay đầu chỗ khác, không thèm nhìn anh, "Em đói."