Đau nhức!
Nóng nực!
Mệt mỏi!
Ba cảm giác này bủa vây lấy Hạ Lâm.
Toàn thân cô như vỡ tan thành từng mảnh, sự phóng túng quá độ đêm qua khiến cô khổ không thể tả.
Hạ Lâm muốn cử động nhưng lại phát hiện cơ thể nhỏ nhắn của mình đang bị Miêu Kỳ Phong ghì chặt, không có lấy một khe hở.
Nãy giờ ngủ trong lồng ngực nóng hổi của anh, thảo nào cô vẫn luôn có cảm giác như đang ngủ trong sa mạc.
Ngực anh quá nóng, đến cả điều hòa trong phòng cũng không thể khiến cô được mát mẻ.
Cô đẩy mạnh lên ngực anh, cất tiếng khàn khàn, "Miêu Kỳ Phong…"
"Có!"
Hạ Lâm vừa lên tiếng, Miêu Kỳ Phong liền mở bừng mắt, anh nhìn cô gái nhỏ trong ngực mình, khóe môi cong cong, "Lâm Lâm…"