Về phòng, Hạ Kỳ thấy trên giường gồ lên một đống, theo bản năng định đi qua nhìn Tiểu Miêu Miêu xem sao, nhưng lại nghĩ mình đi từ bên ngoài về mang theo khí lạnh quanh người, anh ngẫm nghĩ giây lát, cuối cùng mở tủ lấy đồ ngủ rồi xoay người đi vào phòng tắm.
Tiếng nước chảy vang lên rào rào, mí mắt nặng nề của Tiểu Miêu Miêu giật giật, nhưng cô quá buồn ngủ nên không bận tâm đến tiếng nước chảy trong phòng tắm nữa.
Hạ Kỳ tắm rất nhanh, ra ngoài mới phát hiện thế mà cô nhóc không hề biết mình về.
Anh vén chăn trèo lên giường, thân thể ấm áp chậm rãi lại gần Tiểu Miêu Miêu rồi bọc cô vào trong ngực mình.
Tiểu Miêu Miêu cảm nhận được hơi ấm ở sau lưng thì trở mình, chủ động sáp lại gần nguồn nhiệt.
Khuôn mặt mềm mại còn thoải mái cọ cọ vào ngực người kia.
"Thất cách cách, anh đã về rồi!"
"Ừ, anh nghe thím Nghiêm nói em chưa ăn cơm." Hạ Kỳ nói nhỏ, anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên mi mắt Tiểu Miêu Miêu, "Tại sao lại không muốn ăn, bị ốm sao?"