"Dọa chết ông đây rồi, dọa chết cục cưng em rồi, dọa chết vợ anh rồi, hu hu…"
"Thất cách cách, anh hư lắm, thế mà lại trốn trong phòng giả ma giả quỷ để dọa em."
"Em không muốn yêu tên bại hoại nhà anh nữa."
Tiểu Miêu Miêu vừa nói năng lộn xộn vừa đánh người kia.
Hạ Kỳ cũng không cử động, mặc cho cô đánh mắng, đợi đến khi cô đánh đủ rồi, anh mới lạnh nhạt mở miệng, "Tức giận xong chưa?"
"Nếu chưa xong thì chúng ta về rồi nhà rồi em hãy giận tiếp." Ngón tay trắng nõn thon dài của anh vuốt ve qua lại trên cổ áo của Tiểu Miêu Miêu, "Bây giờ chúng ta tính toán đến việc vừa rồi em chạy đi một mình, còn lén đổi quần áo nữa."
Ặc…
Tiểu Miêu Miêu có hơi chột dạ.
Suy nghĩ trong đầu cô không ngừng xoay chuyển, cô cười hì hì mở miệng đáp, "Vừa rồi em không cẩn thận làm đổ nước lên quần áo, cho nên phải đi thay đồ."
Đương nhiên Hạ Kỳ không tin lời giải thích của cô.