Sau khi nói xong, Hạ Ý Hiên liền chạy theo mấy bé trai khác.
Tiểu Sách Sách bị bỏ rơi như ai đem con bỏ chợ, tội nghiệp nhìn qua bóng lưng của đám Hạ Ý Hiên.
Lúc đó có thể là do mang thai, nên Hạ Mộng rất thích trẻ con. Hơn nữa mặt mũi của Tiểu Sách Sách nhỏ nhắn trắng nõn, còn có chút thịt, véo rất đã. Mang thai năm tháng khiến Hạ Mộng trông sồ sề hơn sản phụ bình thường một chút. Tiểu Sách Sách nhìn Hạ Mộng, trong giọng nói có chút ghét bỏ.
"Dì à, dì béo quá, nên giảm cân đi, nếu không dì sẽ không lấy chồng được đâu!"
Hạ Mộng sờ lên mặt mình, cô béo lắm sao? Cô cúi đầu nhìn thoáng quá cái đùi và cái bụng to kềnh của mình, hơi tổn thương nói: "Không phải dì béo đâu, là mang thai bé cưng đấy."
"Bé cưng?" Tiểu Sách Sách tò mò nhìn chằm chằm vào bụng Hạ Mộng: "Trong này có một bé cưng sao?"