Đầu tiên là thái độ bảo vệ vợ một cách kiên quyết của Kỷ Dạ Bạch qua điện thoại, tiếp đó là Thành Du Nhiên bất bình giùm Ninh Hề Nhi, sau đó nữa là người lớp S lên tiếng chống lưng, bây giờ cả Ngôn Dịch Thâm cũng đứng về phía Ninh Hề Nhi. Cảnh Giai Kỳ cứ như thể nuốt phải hoàng liên, đắng điếng cả người mà không nói ra được.
Thật sự giống với câu nói của Kỷ Dạ Bạch: Chuyện ngu xuẩn nhất chính là tự cho mình thông minh!
Cô ta tự cho mình thông minh, kết quả lại bị chính cái sự thông minh đó hại, chẳng những mất cả chì lẫn chài, còn đắc tội với nhiều người như thế.
"Vì sao ngay cả anh cũng nói giúp Ninh Hề Nhi? Cô ta rốt cuộc có gì tốt chứ?" Trong giọng nói của Cảnh Giai Kỳ chen vào vài tiếng nức nở.
Ngôn Dịch Thâm lặng lẽ liếc mắt nhìn người nào đó đang trốn trong góc, lạnh nhạt cười: "Từ trước tới giờ tôi khá thiên vị người nhà mình, bạn bè của người nhà tất nhiên phải bảo vệ rồi."
Cảnh Giai Kỳ mù mờ chẳng hiểu gì, cắn môi khóc thút thít.