"Ai đánh?" Lớp trưởng nghiêm túc, cất điệu bộ hóng chuyện vào.
Cảnh Giai Kỳ đắc ý chỉ vào Thành Du Nhiên, "Chính là cô ta! Lớp trưởng Mạnh, anh nói xem nên giải quyết thế nào đây!"
Vẻ mặt Mạnh Dư Xuyên tỏ ra vô cùng đau lòng, "Sao cô ấy có thể làm chuyện này chứ!"
Đám học sinh của lớp B thấy thái độ này của cậu chàng thì đều thở phào nhẹ nhõm, cả đám hả hê nhìn về phía Thành Du Nhiên, thiếu điều muốn quăng trứng thối vào người cô.
"Này thì hống hách, này thì kiêu căng, lớp trưởng nhà bọn họ còn không phải cúi đầu nhận lỗi với lớp mình à!"
Nghe thấy có người lớp B nói như vậy, trong lòng Ninh Hề Nhi than thở một câu: Bạn nhỏ, bạn còn non lắm.
Quả nhiên, thái độ của Mạnh Dư Xuyên đột nhiên biến đổi…
"Sao cậu có thể tự mình ra tay chứ! Cậu phải gọi đám con trai lớp mình ra mặt, chứ cậu chỉ là một cô gái yếu ớt, đánh người tay đau lắm đó!"
Mọi người của lớp B: Đậu xanh rau má!
Quần chúng hóng chuyện: Trời cao ngó xuống mà coi!