"À, vậy thì sao?" Kỷ Dạ Bạch hời hợt hỏi lại, giống như không để ý đến chuyện này.
Cảnh Giai Kỳ nghẹn họng một lát, mới tiếp tục nói: "Cho nên, anh phải chia tay với cô ta đi, cô ta đã cắm sừng anh rồi, tất cả mọi người trong trường đều biết hết!"
Trong điện thoại truyền đến tiếng cười khẩy của Kỷ Dạ Bạch.
"Từ khi nào mà chuyện giữa tôi và Ninh Hề Nhi lại đến lượt cô nhúng tay lo chuyện bao đồng?"
Cảnh Giai Kỳ giống như bị sét đánh, ngẩn ngơ một chỗ.
"Hành vi còn ngu hơn cả ngu đó chính là tự cho mình là thông minh đấy biết chưa?" Giọng nói lạnh lẽo ăn sâu vào tận trong xương tủy.
Bờ vai Cảnh Giai Kỳ không ngừng run rẩy, đáy mắt lóe lên sự tàn nhẫn, hung hăng chỉ trích: "Ninh Hề Nhi không chỉ hôn người mang mặt nạ trắng, còn ôm một người mang mặt nạ đen, tôi có cả ảnh chụp..."
"Người ôm cô ấy là tôi." Một câu nói của Kỷ Dạ Bạch đã đá Cảnh Giai Kỳ rơi xuống địa ngục.