Ninh Hề Nhi đang mơ mơ màng màng ngủ thì nghiêng người, mò tìm điện thoại đặt bên tai nghe máy, "Hả?"
"Hề Hề! Cậu biết mấy giờ rồi không! Sao còn chưa chịu đi học nữa?" Trong điện thoại vang lên tiếng của Thành Du Nhiên, "Chuông cũng vang lần hai rồi, nếu cậu còn không đến thì sẽ bị ghi tên vắng mặt đó!"
Ninh Hề Nhi đưa điện thoại ra trước mặt nhìn. Oh my god! Tám giờ hai mươi rồi!
Hu hu hu! Cô ngủ quên mất rồi!
Trong phút chốc cơn buồn ngủ đã bay biến hết, cô chau mày u dột nói: "Du Nhiên, cậu xin nghỉ tiết đầu giúp tớ với, tớ đến ngay đây!"
Nói xong, cô lập tức cúp điện thoại, vì vậy không nghe được câu nói tiếp theo của Thành Du Nhiên.
"Này này? Ý của tớ là, Hề Hề nếu như cậu chưa đi thì đừng đi nữa..."
***
Ninh Hề Nhi rửa mặt xong vội ôm cặp xuống lầu, lúc bấy giờ cô mới phát hiện trong nhà không có ai cả.