Cô đá Ngôn Dịch Thâm một cái, khẽ hừ một tiếng: "Ở trước mặt nhiều người như vậy anh đừng có ăn nói lung tung!"
Ngôn Dịch Thâm nở nụ cười đầy nghiền ngẫm, đôi mắt hẹp dài híp lại, gã đã bị Giản Nghi Tuyết lạnh lùng từ chối rất nhiều lần, khó khăn lắm mới thấy được vẻ mặt ngượng ngùng xấu hổ của cô một lần, cảm giác này đúng là có chút mới mẻ.
Gã khom người nói nhỏ vào tai Giản Nghi Tuyết: "Nếu em không thích, mình về nhà nói tiếp."
Hơi thở nóng bỏng quanh quẩn bên tai khiến Giản Nghi Tuyết cảm thấy toàn thân như bị điện giật, vành tai đỏ bừng như đang sốt cao.
Trêu chọc Giản Nghi Tuyết xong, Ngôn Dịch Thâm cười như không cười nhìn cặp tình nhân kia, "Tôi không thể khuyên hai người chui vào bụng mẹ sinh ra một lần nữa để trở nên thông minh, tôi chỉ có thể khuyên hai người nên sống lương thiện hơn mà thôi, sau này hãy học được cách tôn trọng người khác, đặc biệt là những người làm ngành phục vụ, mọi người đều phải làm việc vất vả mà, đúng không?"