Gã nâng cánh tay đang đỏ hồng lên vì bỏng của Giản Nghi Tuyết lên, thoạt nhìn trông vết bỏng này rất đáng sợ.
Giọng điệu hiển nhiên kia khiến cho không ai có thể phản bác được.
Rõ ràng là những lời tình cảm vô cùng cảm động ấy vậy mà gã lại có thể nói ra tự nhiên như thế.
Khuôn mặt Giản Nghi Tuyết bỗng nhiên ửng đỏ, muốn rút cánh tay về thì lại bị gã siết lấy càng chặt hơn, không cho cô cơ hội phản kháng.
"Anh... Phiền anh buông ra..."
"Tay của bạn gái không phải để nắm à? Sao lại phải buông ra?" Ngôn Dịch Thâm liếc mắt nhìn qua, hỏi ngược lại.
Giản Nghi Tuyết: "..."
Cô đỏ mặt chịu thua, đúng thật là... không đấu lại được mà!
"Bạn gái?" Gã bạn trai của cô ả trang điểm lòe loẹt kia nghe thấy vậy, mặt mũi tái mét ngay lập tức.
Vừa nhìn đã biết người đàn ông này nhất định không phải người bình thường, chắc chắn không thể đắc tội được.