Chết tiệt!
Giấc mơ cả đêm của hắn sao toàn là hình bóng Ninh Hề Nhi thế này!
Gương mặt hắn lạnh như băng đứng dậy đi tắm, sau đó hắn mặc đồ chỉnh tề, nhưng phòng bên cạnh vẫn im phăng phắc không một tiếng động.
Hắn đi tới gõ cửa phòng Ninh Hề Nhi, không ai trả lời, Kỷ Dạ Bạch bất giác cau mày, liền đưa tay đẩy cửa ra.
Hai chị em một lớn một nhỏ đang nằm trên giường, ngủ say sưa không biết trời đất, nước miếng chảy ra từ khóe miệng họ.
Hắn đi tới bế Miêu Miêu dậy, "Miêu Miêu, tỉnh đi nào, phải tới trường mẫu giáo rồi."
Khuôn mặt tròn trịa, mũm mĩm của Miêu Miêu cạ cạ lồng ngực của Kỷ Dạ Bạch, cái miệng nhỏ không ngừng lẩm bẩm, "Sữa, uống sữa…"
"Chờ một lát, để anh gọi con heo lười Ninh Hề Nhi dậy đã." Kỷ Dạ Bạch xoa đầu cô bé, sau đó quay sang Ninh Hề Nhi quát to, "Dậy đi!"
"Ưm…" Ninh Hề Nhi trở người sang bên kia, "Tôi… Tôi ngủ thêm năm phút nữa nhé…"