"Vậy ông bắn đi!" Ninh Hề Nhi cất cao giọng nói, "Chẳng phải giết tôi sẽ là cách trả thù bà ấy tốt hơn sao? Tại sao phải ra tay với những người vô tội chứ? Ông dùng thủ đoạn đê tiện như vậy để làm hại những người bên cạnh tôi, tôi khinh! Mẹ tôi ở trên trời có linh thiêng cũng sẽ khinh thường ông!"
Cổ tay người đàn ông run lên một cái, lão lạnh lùng nói: "Cô đừng tưởng tôi không dám ra tay với cô."
"Dù sao thì ông cũng không định thả bọn tôi ra, đúng thế không?" Ninh Hề Nhi cười tươi như hoa, đôi môi anh đào cong lên thành một nụ cười giễu cợt.
Biểu cảm này của cô cực kỳ giống với Tống Vị Ương. Trong đôi mắt giấu sau lớp mặt nạ của người đàn ông kia bỗng chốc hiện lên vẻ đau thương.
Năm đó, người phụ nữ đó cũng từ chối lão ta một cách vô tình với cái biểu cảm đó.
Nhưng đã nhiều năm trôi qua như thế, người kia vẫn là ánh trăng sáng, là nốt ruồi son trong lòng lão, khiến lão nhớ mãi không quên thế mới tìm đến đây để hủy hoại con gái của người kia.