Vẻ mặt Kỷ Dạ Bạch u ám, bầu không khí căng thẳng nặng nề như trước khi cơn bão ập tới bao phủ khắp tầng hầm.
"Các người đã làm gì cô ấy?"
Đổng Anh Lạc cười hì hì, nói: "Không có gì, tôi chỉ nói với cô ta rằng nếu muốn cứu anh thì phải đến một mình, không ngờ rằng cô ta lại tới thật."
Kỷ Dạ Bạch chửi thề, bàn tay nắm chặt thành quả đấm.
Shit! Nếu như bọn chúng dám làm tổn thương đến Ninh Hề Nhi, chắc chắn hắn sẽ không tha cho bọn chúng!
"Hả? Sao lại có thêm một người nhỉ?" Đổng Anh Lạc nghi ngờ nhìn vào bóng người theo sát phía sau Ninh Hề Nhi.
Cậu trai này có thân hình cao to, trên người mặc quần áo thể thao để tiện để hành động, khuôn mặt điển trai. Cậu ta níu chặt lấy tay Ninh Hề Nhi, đẩy cô ra sau lưng mình che chở cho cô, sau đó mới từng bước từng bước đi về phía trước.
Kỷ Dạ Bạch nhận ra người đó chính là Kiều Nam Thành, hắn lập tức thở phào nhẹ nhõm.