Ánh sáng chợt tới khiến Kỷ Dạ Bạch đang quen với bóng tối không khỏi nheo mắt lại. Thấy bóng dáng lả lướt của Đổng Anh Lạc đang càng lúc càng gần với mình hơn, trong đôi mắt lặng yên như hồ sâu của Kỷ Dạ Bạch hoàn toàn không có lấy một chút dao động nào.
"Kỷ Dạ Bạch, anh biết không, anh rơi vào hoàn cảnh như hiện tại đều là vì con ranh Ninh Hề Nhi kia cả đấy. Nếu ngày xưa anh chọn em thì cũng không xảy ra chuyện như bây giờ đâu." Đổng Anh Lạc vừa thở dài đầy tiếc nuối vừa đưa tay vuốt ve khuôn mặt đẹp trai của Kỷ Dạ Bạch.
Kỷ Dạ Bạch lạnh mặt, nghiêng đầu tránh đi sự đụng chạm của cô ta.
Nụ cười tươi tắn của Đổng Anh Lạc như lộ ra nét gì đó kinh dị, cô ta ngắm nhìn Kỷ Dạ Bạch như si như say và thì thầm từng lời từng chữ, "Cậu Kỷ, hay anh cứ thử hẹn hò với em xem nào?"
"Ha!" Kỷ Dạ Bạch cười lạnh rồi nói đúng một chữ, "Cút!"
Đổng Anh Lạc bị đả kích mạnh, cô ta đã chủ động đến như vậy rồi mà Kỷ Dạ Bạch vẫn từ chối cô ta ư?