Khuôn mặt đẹp trai như tạc của Kỷ Dạ Bạch bỗng nở nụ cười quyến rũ, "Ngủ chứ làm gì."
Ninh Hề Nhi cạn lời.
"Đây không phải trọng điểm!" Ninh Hề Nhi hét lên như muốn phát điên, "Trọng điểm là tại sao cậu lại ngủ trên giường tôi!"
Ngón tay thon dài của Kỷ Dạ Bạch chạm vào đôi môi đỏ mọng của cô, "Suỵt!"
Chát!
Ninh Hề Nhi hất tay hắn ra, sau đó ôm chăn lui về sau, "Suỵt cái gì mà suỵt, tôi gọi chú dì với Miêu Miêu tới bây giờ!"
"Cậu gọi đi, đến lúc đó anh đây sẽ nói là cậu chủ động quyến rũ tôi, bắt tôi phải ngủ với cậu, cậu đoán xem bọn họ sẽ tin cậu hay là tin tôi?"
Thái độ Kỷ Dạ Bạch vô cùng vênh váo phách lối, nhìn chỉ muốn đánh cho một trận tơi tả.
Nhưng lại khiến Ninh Hề Nhi bó tay không biết phải làm thế nào!
Hơn nữa, chú dì luôn muốn ghép hai người bọn họ thành một đôi, thấy cảnh này e là sẽ bắt họ đính hôn luôn mất!