Em... Tại sao cô lại có cảm giác đau lòng thay Đại Bạch nhỉ?
Ninh Hề Nhi! Mau tỉnh lại đi!
"Anh anh anh... Em em em..." Ninh Hề Nhi ôm lấy đôi má đỏ bừng của mình, giậm chân rồi nói: "Em đi rửa mặt tẩy trang đã!"
Cô vội vã bước nhanh vào phòng tắm, trông dáng vẻ có hơi chật vật, lảo đảo giống như đang... chạy trối chết.
Kỷ Dạ Bạch vuốt ve dái tai mình, chân mày khóe mắt toát lên nụ cười hạnh phúc.
...
Ninh Hề Nhi tẩy trang xong thì tắm qua loa chốc lát, thay bộ quần áo mặc nhà vào. Lúc đi ra hành lang, cô phát hiện Kỷ Dạ Bạch đã ở dưới tầng rồi, thế là lập tức vui mừng hớn hở chạy xuống.
"Đại Bạch!" Chất giọng trong trẻo ấy như muốn chạm vào trái tim Kỷ Dạ Bạch vậy. Vốn dĩ hắn đang đánh cờ với Tống Chi Dương, trong nháy mắt hắn chẳng quan tâm gì đến thắng thua, quay người ôm chầm lấy cô.
Người nào đó đẩy kính lên, ngoài mặt nở nụ cười rực rỡ như gió xuân, trong lòng thì âm thầm nghiến răng nghiến lợi.