Ngọn lửa căm hận thiêu đốt trong lòng cô ta, gần như nó có thể hóa thành ngọn lửa thật vậy, ngay cả cảnh sát trên xe cũng cảm thấy sởn da gà.
"Này! Cô ngồi yên đi nào!" Cảnh sát quát nhẹ, song Hứa Lưu Ly lại giả vờ mắt điếc tai ngơ, thậm chí còn điên cuồng đập đầu vào cửa sổ kính.
Dòng máu đỏ tươi nhanh chóng chảy từ trán cô ta xuống, đỏ rực đến nỗi khiến người nhìn thấy phải giật mình kinh sợ.
"Này này!" Hành động tự hại mình của cô ta khiến cảnh sát không thể bỏ mặc làm ngơ, anh ta lấy dùi cui cảnh sát ra, nghiêm mặt cảnh cáo: "Nếu cô còn không chịu phối hợp, đừng trách tôi không khách sáo!"
Hứa Lưu Ly đột nhiên bật cười khằng khặc: "Anh có bản lĩnh thì giết chết tôi đi! Nếu anh giết tôi thì cũng sẽ phải đền mạng thôi!"
"Đồ điên!" Cảnh sát khẽ nguyền rủa một tiếng. Bỗng nhiên lúc này cơ thể anh ta khựng lại.