Nghe thấy giọng nói đầy sự tổn thương của cô, cổ họng Kỷ Dạ Bạch nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng cảm thấy hối hận, muốn thu hồi câu nói vừa rồi.
Nhưng vừa nghĩ tới buổi sáng cô dựa vào trong lòng Cung Tu như người yêu thì cơn giận trong lòng lại bốc lên ngùn ngụt.
"Không hiểu tiếng người à? Tôi bảo cậu cút!"
Lời nói kiêu căng thô lỗ của hắn đã hoàn toàn chọc giận Ninh Hề Nhi.
"Đồ khốn!" Ninh Hề Nhi đứng chống nạnh, khuôn mặt nhỏ tinh xảo kia tràn đầy sự mạnh mẽ kiên cường, "Muốn cút thì phải là cậu cút!"
Mặt Kỷ Dạ Bạch tối sầm, trên người hắn bỗng tỏa ra khí lạnh, dường như muốn nuốt chửng Ninh Hề Nhi.
Tiêu Hi Thần trốn đằng sau cánh cửa sắt trên sân thượng để rình coi hai người, cậu ta cũng khiếp sợ đến run rẩy hai chân.
"Ôi mẹ ơi, cục cưng sợ chết mất."