Mặt nạ màu trắng đủ to để che khuất hết gương mặt của anh ta, ánh mắt nồng nàn tình yêu như mơ hồ hiện lên nét gì đó đau đớn vô cùng, cảm xúc phức tạp trong mắt anh ta như biến thành ánh sáng, có sức lôi cuốn diệu kỳ khiến vài cô gái không khỏi rơm rớm nước mắt.
Có thể họ đang nghĩ đến mối tình đầu của mình, có thể là đang nghĩ đến những tình cảm đơn phương của bản thân tan biến trong âm thầm, có thể chỉ buồn thay cho chàng trai trước mặt mà thôi.
Tại sao yêu một người thôi cũng phải hèn mọn đến mức như vậy?
Ngay cả yêu cũng chỉ dám len lén mà yêu.
Bài hát kết thúc, toàn lễ đường vang lên tiếng hoan hô và hò reo ầm ĩ, nữ sinh đánh đàn vừa rồi mất tự nhiên kéo góc áo mình rồi lên tiếng, "Cậu đã hát đúng bài hát mà tôi đàn, theo đúng truyền thống thì cậu có thể yêu cầu tôi làm một việc."
Cô gái váy trắng khẽ cắn môi, rồi như dồn hết mọi dũng khí để nói, "Cậu bảo tôi làm gì... cũng được hết..."