Kỷ Dạ Bạch bất đắc dĩ thở dài: "Được rồi, nghe theo em hết."
Cô nhóc này... cho dù biết rõ sẽ hại bản thân, nhưng hắn vẫn cứ đau lòng.
Kỷ Dạ Bạch cầm gối bỏ đi, trong phòng chỉ còn lại một mình Ninh Hề Nhi.
Cô nằm trên giường, cứ nghĩ đến chuyện cô vừa làm với Kỷ Dạ Bạch là mặt lại bất giác nóng bừng, đỏ ửng...
"A a a a đừng nghĩ nữa!" Cô đập đầu vào gối, nhắm mắt lại, lẩm nhẩm đếm cừu.
Một con cừu hai con cừu... Đếm đếm nữa đếm mãi, từng con cừu lông trắng phau bỗng biến thành từng tên Đại Bạch...
Một Đại Bạch hai Đại Bạch ba Đại Bạch... Trời đất ơi! Vì sao càng đếm lại càng tỉnh thế này!
Ninh Hề Nhi, mày đừng có nhớ đến anh ấy nữa!
Đáng tiếc là sức mạnh của thói quen quá lớn, chung giường chung gối với Kỷ Dạ Bạch lâu như vậy, cô đã sớm có Kỷ Dạ Bạch nằm bên cạnh, đêm nay đuổi Kỷ Dạ Bạch đi rồi, một mình cô lại không ngủ được.
Qua hơn một tiếng đồng hồ, Ninh Hề Nhi vẫn cứ trằn trọc, làm thế nào cũng không ngủ được.