Ninh Hề Nhi và Kỷ Dạ Bạch từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cãi nhau không lại hắn, chẳng lẽ còn không cãi lại cái loại gà giò như này sao?
Chỉ một câu tùy tiện đã khiến cho sắc mặt của Hứa Lưu Ly và Ôn Tư Niên đều trở nên khó coi.
Vẻ mặt hai người giống như bảng màu, rực rỡ đủ loại màu sắc.
"Còn nữa, xin phép chỉnh lại một câu của anh, không phải Đại Bạch tránh xa cuộc sống của anh ra mà là hai người các người cách chúng tôi xa một chút! Đừng có đến bày trò được không, không ai rảnh quan tâm các ngươi đâu." Ninh Hề Nhi xoa thắt lưng nhìn qua vừa kiêu ngạo vừa ngốc ngốc, "Không thì, tôi sẽ sai người úp sọt cả hai vị, đánh cho một trận đấy."
Nói xong cô còn lắc lắc nắm tay nhỏ trắng hồng mượt mà.
Hứa Lưu Ly nắm chặt bàn tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay khi nào không hay.
Ninh Hề Nhi kéo lấy bàn tay to của Kỷ Dạ Bạch, bĩu môi nói: "Cục nợ của anh về nhà rồi em sẽ tính sổ với anh sau!"