Hứa Lưu Ly càng nghĩ càng cảm thấy đúng, ra vẻ mỏng manh như cành hoa giấy lại vừa quyến rũ động lòng người hất tóc ôm lấy mái tóc dài như thác nước, "Cậu Kỷ, cậu không sợ Ninh Hề Nhi buồn à?"
Kỷ Dạ Bạch nhíu mày, cười nhưng không nói gì.
Hứa Lưu Ly sao có thể đoán ra được suy nghĩ của hắn, vì thế âm thầm đoán bừa Kỷ Dạ Bạch định bắt cá hai tay.
Nhà họ Ôn tuy rằng quyền thế ngập trời nhưng mà Ôn Tư Niên chẳng qua chỉ là một trong những người thừa kế nên năng lực cũng có hạn, chỉ có mỗi một ưu điểm ở trong giới giải trí là nở mày nở mặt. Nhưng sự nghiệp trong giới giải trí của anh ta đã bị hủy rồi, vậy thì sao có thể so được với Kỷ Dạ Bạch?
Kỷ thị sau này chắc chắn sẽ giao cho Kỷ Dạ Bạch.
Nghĩ đến đây, Hứa Lưu Ly giả bộ điềm đạm đáng yêu, vành mắt rưng rưng nước mắt, "Cậu Kỷ, cậu có rảnh không? Em mời cậu ăn bữa cơm giải thích một chút hiểu lầm trước đây của hai ta..."