Đêm nay, có rất nhiều người cả đêm không ngủ được.
Trong phòng của Miêu Miêu.
Hàn Nại Sâm ôm gối và chăn của mình nằm bên cạnh cô bé, cô gắng ôm chặt cô bé vào lòng.
Miêu Miêu tỉnh tỉnh mê mê, vừa tỉnh thì lại khóc. Cô bé khóc thầm, nước mắt rơi đầy mặt, lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Trẻ con dễ bị tổn thương nhất, biết mình không phải con ruột, Miêu Miêu không dám làm chuyện bậy bạ như trước kia.
Cô bé sợ, sợ bố mẹ anh trai không thích cô bé nữa, cô bé phải làm một đứa trẻ ngoan. Nếu như không nghe lời, có phải cô bé sẽ thành kẻ không ai cần hay không?
"Kỷ Dạ Tinh... Cậu đừng khóc..." Hàn Nại Sâm lau nước mắt nước mũi cho cô bé, đôi tay nhỏ bé bao bọc lấy cô bé, khuôn mặt trẻ con nhỏ nhắn kề sát vào Miêu Miêu.