Hứa Lưu Ly thấy mọi chuyện rơi vào tình thế khó xoay chuyển, chớp chớp đôi mắt, nước mắt cứ thế mà rơi như mưa, "Các người có muốn trách thì trách tôi đi... Mọi chuyện Tư Nhiên làm đều là vì tôi, không liên quan đến anh ấy!"
Ôn Tư Niên càng thương xót ôm chặt cô ta hơn, "Lưu Ly, em không cần nói nữa. Kỷ Dạ Bạch, chuyện ngày hôm nay tôi đồng ý một mình gánh chịu! Lưu Ly, em chịu đựng thêm một chút nữa, anh sẽ đưa em đến bệnh viện ngay bây giờ!"
"Không sao cả, em không thấy đau mà." Hứa Lưu Ly nhìn về phía Ôn Tư Niên, cười gượng một cái. Làn da cô ta trắng như tuyết, hai mắt đỏ hoe, rõ ràng là một đóa hoa trắng thuần khiết yếu ớt lại cố giả vờ kiên cường, khiến Ôn Tư Niên càng nhìn càng khó chịu.
Anh ta ôm lấy Hứa Lưu Ly, sải chân bước ra ngoài.
Ninh Hề Nhi đứng tại chỗ, khóe miệng giật giật. Cô nàng Hứa Lưu Ly này không đoạt giải Oscar đúng là đáng tiếc quá đi mà!