Trong phút chốc mọi người đều nhìn về phía Ninh Hề Nhi bằng ánh mắt không thể tin được.
Chuyện… chuyện gì đang diễn ra vậy?
Ánh mắt thù địch của Ôn Tư Niên bắn về phía cô, "Cô còn muốn nói gì nữa? Ninh Hề Nhi, những lời giải thích của cô, tôi không muốn nghe một chữ nào cả!"
"Ai nói tôi muốn giải thích chứ?" Đôi mắt sáng trong lấp lánh dưới ánh đèn, Ninh Hề Nhi nhìn Ôn Tư Niên với ánh mắt xem thường, "Ôn Tư Niên, anh đừng có mắc bệnh ảo tưởng mình là người bị hại, phiền anh mau mau đến bệnh viện khám thử xem, chứ đừng có như một con chó điên cắn càn!"
Bị cô nói là chó điên, sắc mặt Ôn Tư Niên thoáng chốc đã đổi màu.
Đúng vậy, Ninh Hề Nhi, cuối cùng thì cô đã lộ bộ mặt thật của mình ra!
"Không phải trước đây cô rất yếu đuối à? Ngoại trừ làm nũng tỏ vẻ đáng yếu thì còn biết làm chuyện gì chứ, năm xưa tôi đúng là mắt bị mù mới thích cô!" Ôn Tư Niên căm phẫn nói.