"Á á, anh làm gì đấy?"
Trong giọng nói ngạc nhiên của cô nhóc, đôi mắt Kỷ Dạ Bạch tối đi, giọng nói khàn khàn: "Có qua có lại."
"Ơ? Ưm..."
Đôi môi bị hắn chặn lại một cách hung hãn, bàn tay to của hắn giữ vững sau gáy cô, tránh để cái đầu nhỏ của cô đập vào thân cây xù xì.
Hắn hôn rất mãnh liệt, cứ như thể muốn nuốt Ninh Hề Nhi vào bụng.
Ninh Hề Nhi bị ép phải thừa nhận sự mạnh mẽ của hắn, trong đầu cô hiện lên một câu nói trong truyện tranh thiếu nữ: Cô gái, đừng đùa với lửa!
Vì sao không ai nói cho cô biết, kết cục của việc đùa với lửa sẽ là có ngày chết cháy chứ!
Không biết qua bao lâu, Kỷ Dạ Bạch mới ngừng nụ hôn bá đạo này lại, hắn nói một cách vừa khoa trương vừa ngang ngược: "Lần sau còn dám làm càn nữa không?"
Ninh Hề Nhi khóc thành dòng sông trong lòng, rốt cuộc ai mới là người làm càn chứ? Ai hả? Giờ lại còn ra vẻ trang nghiêm tính sổ với cô à, tên ác ma này, đủ rồi đấy!