Vẻ mặt Ninh Hề Nhi như sắp khóc đến nơi: "Thì ra đồ ăn em làm... khó ăn đến vậy..."
Kỷ Dạ Bạch: ... Vợ à, có phải em phát hiện muộn quá rồi không?
Kỷ Dạ Bạch thở dài, nhanh chóng vặn nắp một chai nước nhét vào tay Ninh Hề Nhi: "Súc miệng chút đi, khó chịu thì nhè ra, ai bảo em ăn vụng chứ? Em đúng là heo!"
Ninh Hề Nhi súc miệng òng ọc, thầm rủa xả trong lòng, rõ ràng là do anh lần nào ăn cũng hớn hở, em mới tưởng rằng đồ ăn mình nấu rất ngon chứ...
Thì ra tất cả chỉ là biểu hiện giả dối.
Đợi đã... vì sao Kỷ Dạ Bạch lại phải lừa cô?
Đồ ăn cô nấu rõ ràng khó ăn đến vậy, hắn lại cứ giả vờ như ăn rất ngon, lần nào cũng ăn hết sạch... vậy sẽ khó chịu biết bao nhiêu!
Cái tên ác ma này... thật sự là... thật sự là...
Trong lòng cô rất khó chịu, tựa đầu vào lồng ngực Kỷ Dạ Bạch.
Kỷ Dạ Bạch có vóc dáng rất cao, cô lại nhỏ nhắn xinh xắn, sự cách biệt chiều cao vô cùng đáng yêu.