Kỷ Dạ Mặc nghiêm mặt, nén nỗi lòng không nên có xuống
"Đã biết anh là ai thì mau xuống khỏi người anh đi..."
Còn chưa dứt lời, đầu ngón tay sơn đỏ của cô đã đặt lên bờ môi mỏng của anh.
"Chính vì biết anh là ai em mới không xuống." Nụ cười kia xinh đẹp không gì sánh được, giọng nói kia quyến rũ mê hoặc như yêu tinh.
Kỷ Dạ Mặc nhíu mày: "Anh không có thói quen ngủ với bạn bè, Nguyễn Tây Hạ, anh nói lại lần nữa, đi xuống!"
Hình như thuốc bắt đầu có hiệu quả, ý thức của Nguyễn Tây Hạ ngày càng mơ hồ, duy chỉ có cánh tay ôm eo anh là vẫn siết chặt.
Hai người giống như quốc vương Nữ Nhi quốc và Đường Tăng, một người ra sức quyến rũ, một người ôm người đẹp trong lòng mà lòng vẫn không loạn.
Có lẽ do cơ thể càng lúc càng khó chịu, Nguyễn Tây Hạ kéo áo Kỷ Dạ Mặc lên, bàn tay nhỏ bé lướt lung tung trên người anh, hơn thế còn có xu hướng trượt dần xuống.
Kỷ Dạ Mặc rùng mình, không thể nhịn được nữa, khàn giọng nói: "Em sẽ hối hận đấy."