Ôn Tư Niên uất đến mức mặt đỏ rực, là một người đàn ông mà lại bị nghi ngờ phương diện đó đó, anh ta thực sự rất tức giận!
Nhưng anh ta có thể làm gì được Kỷ Dạ Bạch chứ?
Đánh thì không đánh lại được, mắng chửi cũng không bằng, so gia thế thì, mẹ kiếp, gia thế của Kỷ Dạ Bạch còn tốt hơn anh ta!
Ôn Tư Niên càng nghĩ càng uất ức, cảm thấy trước mặt Kỷ Dạ Bạch, anh ta không khác gì một kẻ tàn phế.
Thấy Ôn Tư Niên không trả lời, Kỷ Dạ Bạch còn bồi thêm một câu: "Là một thanh niên tốt thời đại mới biết quan tâm săn sóc cho người khác, tôi an ủi anh một chút vậy. Thanh niên ấy mà, phải biết kiềm chế một chút, nếu không tiêu hao hết sức khỏe là không tốt đâu. Đến lúc già rồi vợ anh lại chê anh yếu, à mà yếu cũng đâu có sao, dù sao bây giờ anh cũng yếu mà."
Ôn Tư Niên: Nói thế này có một chữ nào có ý an ủi không hả! Thằng nhãi Kỷ Dạ Bạch này không lấy dao đâm vào tim anh ta thì không chịu được hả!