"Kiếm đại thôi, Tiểu Hoa cứ cầm lấy đi, cảm ơn trứng gà của cô." Kỷ Dạ Bạch ra tỏ vẻ ngầu.
Ninh Hề Nhi nhìn mà buồn cười, cái tên này... thì ra là vì Tiểu Hoa nên mới đi buôn bán kiểu đó.
Tiểu Hoa e dè không dám cầm, Ninh Hề Nhi ngẫm nghĩ rồi đưa toàn bộ số tiền Kỷ Dạ Bạch kiếm được cho trưởng thôn, để trưởng thôn tự xử lý. Có thể giúp đỡ thêm nhiều người khác cũng là chuyện tốt.
...
Ban đêm lạnh lẽo, sao trời trên núi lấp lánh hơn ánh đèn trong thành phố nhiều. Ninh Hề Nhi nằm nhoài ra cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời sao.
Kỷ Dạ Bạch loáng thoáng nghe thấy tiếng cầu nguyện nhỏ nhẹ của cô: "Bố mẹ, hai người ở trên trời nhất định phải hạnh phúc."
Trái tim hắn bỗng chốc trở nên nặng nề như đeo đá, sự xót xa đau đớn từ từ lan tỏa.
Hắn ôm lấy Ninh Hề Nhi từ phía sau, nói bằng chất giọng trầm thấp: "Về sau anh chính là người thân của em."
"Anh... sẽ luôn luôn ở bên em chứ?"