Ninh Hề Nhi bị hỏi khó, trong lòng đã khóc thành dòng sông, cô vội vàng lắc đầu: "Không không không, em đâu có nhìn..."
"Ngôn Dịch Thâm có mấy múi cơ bụng?"
"8 múi á..."
Trả lời xong, Ninh Hề Nhi buồn bực đến nỗi cúi gằm đầu xuống đất. Hu hu hu... ngu ngốc chết đi được! Ngay đến lừa gạt người khác cũng không biết nữa!
Đôi mắt to long lanh ánh nước nhìn chằm chằm vào Kỷ Dạ Bạch, giọng Ninh Hề Nhi mềm như bông, cô thẳng thắn để được khoan hồng: "Nhìn rồi... Ba người các anh, em đều nhìn thấy hết rồi..."
Cậu hai nào đó nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nghiêm khắc giáo huấn: "Về sau không cho phép nhìn! Muốn nhìn thì nhìn anh đây là đủ rồi!"
Ninh Hề Nhi gật đầu cật lực như gà mổ thóc: "Vậy là anh tha thứ cho em rồi?"
Đôi mắt cô lấp lánh trong suốt, phía sau như có cái đuôi nhỏ vẫy qua vẫy lại. Dáng vẻ đó khiến Kỷ Dạ Bạch lại muốn trêu ghẹo cô.