Kỷ Dạ Bạch khẽ nói: "Tính sổ."
Nhưng trực giác mách bảo Ninh Hề Nhi, chắc chắc không đơn giản như hắn nói.
Cô rất sợ, rất sợ Kỷ Dạ Bạch làm ra việc không hay.
Không phải cô thông cảm cho Lục Thanh Hà, mà là không muốn bẩn tay Kỷ Dạ Bạch, để lại vết nhơ cho hắn.
"Đại Bạch, chúng ta giao hung thủ cho cảnh sát là được... Anh đừng làm loạn..." Cô nhóc nhẹ nhàng cầu xin, giọng nói còn run lên.
Đôi mắt của Kỷ Dạ Bạch sâu thêm vài phần, xuất hiện ý nhượng bộ, nhưng khi nhìn Lục Thanh Hà thì lập tức biến mất.
Hắn lạnh lùng nói: "Lục Thanh Hà, bà ủ mưu ính kế lâu như thế, dựng âm mưu hãm hãi Tống Vị Ương, Ninh Cảnh Thâm, nhà họ Tống... Bà còn mơ mộng hão huyền đòi thu mua Ninh thị ư? Nằm mơ đi! Không phải là của bà thì mãi mãi không phải là của bà. Bà đừng hòng đạt được mục đích!"
Lục Thanh Hà vô cùng sợ hãi, thật sự bà ta rất sợ Kỷ Dạ Bạch, từ lần đầu tiên giao chiến với cậu thanh niên này, bà ta đã không thể chiếm được lợi ích.