Sau khi Kiều Nam Thành rời đi, Ninh Hề Nhi phát hiện mặt Kỷ Dạ Bạch vẫn đen.
Cô nhón chân chọc vào sườn mặt của Kỷ Dạ Bạch, không hiểu hỏi: "Anh làm sao thế?"
"Hừ." Kỷ Dạ Bạch rất kiều ngạo quay đầu, "Mặc kệ anh!"
Nếu như không phải vì Ninh Hề Nhi, hắn có thể chuyển hộ khẩu của Kiều Nam Thành vào Kỷ thị ư?
Hắn có tự tìm cho mình một anh trai ư? Nghĩ liền cảm thấy khó chịu.
"Anh bơ em nhưng em muốn quan tâm tới anh mà." Bàn tay nhỏ trắng nõn kéo tay áo hắn, "Anh để ý tới em một chút được không?"
Ninh Hề Nhi vừa làm nũng, Kỷ Dạ Bạch đột nhiên lại... tước vũ khí đầu hàng rồi.
"Để ý, để ý, ai bơ em chứ?"
"... Anh vừa mới nói đấy."
"Anh đây có nói à? Chắc chắn là em nghe nhầm rồi."
Hai người chí chóe với nhau, đi vào nhà.
Cách đó không xa, Kiều Nam Thành vẫn không đành lòng quay đầu, thấy Ninh Hề Nhi và Kỷ Dạ Bạch thân mật với nhau, vô cùng ngưỡng mộ.