Cởi áo sơ mi ra, hắn từ từ tiến lại gần Ninh Hề Nhi.
Ninh Hề Nhi nháy mắt, đôi mắt giống như sương mù bao phủ, nhìn gì cũng hỗn độn, cô dùng tay dụi mắt, cuối cùng cảnh tượng trước mắt cũng đã rõ ràng.
Lồng ngực săn chắc, tám múi săn chắc, đường V cut uốn lượn bên eo, vòng eo gợi cảm mà đẹp mắt.
Ừng ực!
Tiếng nuốt nước bọt vang lên giữa đêm khuya thanh vắng vô cùng rõ ràng.
Kỷ Dạ Bạch nắm cằm cô, ngữ điệu vô cùng mê hoặc hỏi: "Còn muốn xem không?"
Bị "sắc đẹp" mê hoặc, Ninh Hề Nhi thành thật gật đầu.
Một giây sau, Kỷ Dạ Bạch nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô đặt ở phần bụng dưới nói: "Em cởi đi."
Ninh Hề Nhi "ừm" một tiếng, khó xử nói: "Như vậy không tốt lắm."
"Hửm?"
"Anh không bật nhạc thì múa kiểu gì chứ?" Ninh Hề Nhi dẩu môi, "Tôi muốn nghe bài 'Tối huyễn dân tộc phong'."
Khuôn mặt đẹp trai của Kỷ Dạ Bạch xuất hiện vết nứt.
Tối... Tối huyễn dân tộc phong?
Bản nhạc nổi tiếng nhảy ở quảng trường kia?