Giản Nghi Tuyết đẩy gọng kính, khuôn mặt trắng nõn hơi đỏ lên.
"Khụ khụ, gọi đi."
Ninh Hề Nhi: ...
Hóa ra học sinh giỏi cũng tò mò việc này. Cô cảm thấy bình thường lại rồi.
Ba người ghé đầu vào nhau thì thầm bàn luận một hồi, cuối cùng ngượng ngùng chọn một anh chàng mặc áo sơ mi trắng.
Những người khác đều đi ra ngoài, còn rất chu đáo đóng cửa lại.
Ba cô gái trơ mắt nhìn chàng trai, đối phương bị bọn họ nhìn tới mất tự nhiên, ho khan một tiếng, "Xin hỏi, các bạn cần phục vụ gì?"
Thành Du Nhiên ra vẻ dày dạn kinh nghiệm hỏi: "Anh phục vụ những gì? Chơi mạt chược cùng không?"
Nụ cười của chàng trai cứng đơ lại hai giây: "Được, tôi biết chơi."
Kết quả là, ba cô gái hăng hái kéo anh ta đánh mạt chược cả buổi chiều...
Hết ván này tới ván khác, chàng trai đã bắt đầu choáng váng, nhanh trí nói: "Tôi còn biết hát. Biết múa thoát y."
"Woa!"
Anh ta chọn mấy bài hát rồi cầm micro bắt đầu hát. Giọng hát cũng khá hay.