Ninh Hề Nhi nổi cáu, sức lực thật sự không nhỏ, cô đẩy ngã Kỷ Dạ Bạch bằng một tay rồi đè lên người hắn.
Ninh Hề Nhi tóm cổ áo hắn: "Kỷ Dạ Bạch, anh là đồ khốn kiếp! Khốn kiếp!"
Kỷ Dạ Bạch không hiểu vì sao lại bị người yêu giận dỗi: "..."
Ánh mắt hắn lướt đến bờ vai trắng ngần lộ ra bên ngoài của cô thì chợt biến thành sâu thẳm và nóng bỏng, giọng hắn khàn khàn: "Mặc quần áo tử tế vào."
"Bây giờ anh còn giả vờ làm người đàng hoàng tử tế gì nữa." Ninh Hề Nhi quật cường cắn môi: "Đến đi, làm chuyện mà anh vẫn luôn muốn làm đi, ngủ rồi chẳng phải sẽ biết em có lừa anh hay không sao!"
Đôi mắt trong sáng xinh đẹp kia lúc này lại đong đầy nước mắt, khó khăn lắm mới không trào ra.
Kỷ Dạ Bạch không ngờ một câu nói của hắn lại khiến Ninh Hề Nhi có phản ứng mạnh đến vậy, hắn rất bất đắc dĩ: "Hề ngốc à, thật sự không phải như em nghĩ đâu..."