Vẻ mặt ông ta mệt mỏi, song ánh mắt lại đầy cố chấp, chờ đợi câu trả lời của Kỷ Dạ Bạch.
Có lẽ trải qua kiếp nạn sống chết, Ninh Cảnh Thâm đã thực sự hiểu ra một đạo lý.
Nhà cao cửa rộng đến đâu thì đêm ngủ cũng chỉ cần một gian phòng nhỏ, gia tài bạc triệu thì mỗi ngày cũng chỉ cần ăn ba bữa cơm.
Sự nghiệp là thứ mà khi sinh ra không thể có sẵn, lúc chết đi không thể mang theo.
Chỉ có tình thân là không dứt bỏ được.
Trên thế giới này, Ninh Hề Nhi là người thân thiết nhất của ông ta, là máu mủ ruột rà duy nhất của ông ta. Ông ta muốn nhân lúc bản thân còn thời gian mà ở bên con gái nhiều hơn, đền bù cho cô những gì mà trước đây ông đã nợ cô.
"Cháu đồng ý." Trong phòng bệnh vang lên giọng nói trầm thấp mạnh mẽ của Kỷ Dạ Bạch.
Trên gương mặt anh tuấn của hắn là sự nghiêm túc, thành kính trước nay chưa từng có.
"Con ngoan." Ninh Cảnh Thâm thỏa mãn mỉm cười: "Chuyện lễ đính hôn thì con cứ bàn bạc với bố mẹ con đi."