Ninh Hề Nhi cắn môi dưới, cười gượng đáp lại cô ta, cô không nói thêm gì cả.
Chỉ là, khi cô chớp hàng mi đen dài, Kỷ Dạ Bạch có thể nhìn ra cô hơi cô đơn.
Đồ ăn được dọn lên, Lăng Hàm cầm đũa nhanh tay gắp mấy gắp lớn, thỉnh thoảng lại nhai chóp chép.
Trước đây Ninh Hề Nhi và Thành Du Nhiên đã nhắc nhở cô ta rất nhiều lần về chuyện này, cô ta đều lòng vòng quanh co nói đừng lo, sau này sẽ thay đổi.
Nhưng thói quen này, cho đến giờ cô ta vẫn chưa sửa nổi.
Ninh Hề Nhi nhất thời không muốn ăn nữa, cô chỉ gắp đôi ba món gần chỗ mình, Kỷ Dạ Bạch còn khoa trương hơn, hắn chỉ uống nước, không thèm động đũa.
"Anh Long không tới tìm cậu gây phiền phức chứ?" Ninh Hề Nhi gắng lên tinh thần, bắt chuyện về chuyện cũ lúc trước.
"Không!" Lăng Hàm nói.
"Vậy là tốt rồi." Ninh Hề Nhi thở phào nhẹ nhõm, nhớ năm đó Lăng Hàm thường xuyên bị anh Long lôi ra bắt nạt, nghĩ lại vẫn thấy sợ: "Cậu có dự định gì chưa?"