Thành Du Nhiên do dự một chút rồi mới đáp, "Cậu ấy chạy ra ngoài rồi, hội trưởng có đi theo."
Đáng chết! Kỷ Dạ Bạch chống một tay để đứng lên, "Họ chạy về hướng nào rồi?"
"Đằng kia kìa."
Hắn đang định đuổi theo thì Ôn Tư Niên chạy tới chặn trước mặt hắn và rít lên, "Kỷ Dạ Bạch! Mày đừng hòng chạy thoát!"
Kỷ Dạ Bạch vốn cũng không phải người có lòng kiên nhẫn, hắn cười lạnh, xách cổ áo Ôn Tư Niên lên rồi đấm thẳng vào mặt anh ta, chẳng cần quan tâm anh ta có phải kiếm tiền bằng khuôn mặt ấy hay không.
"Cút ngay cho tôi"
"Mẹ kiếp!" Ôn Tư Niên quệt khóe miệng toàn máu, anh ta bị chọc giận bèn giơ tay định phản đòn.
Nhưng trình độ của anh ta chưa đủ để trở thành đối thủ của Kỷ Dạ Bạch. Ôn Tư Niên bị Kỷ Dạ Bạch xách lên đánh vài phút, đạp vào bụng anh ta một cái mạnh, Kỷ Dạ Bạch nhìn anh ta từ trên cao, "Nếu Ninh Hề xảy ra chuyện gì, tôi không giết chết các người thì tôi sẽ không tên là Kỷ Dạ Bạch nữa!"