"Chuyện gì thế? Chẳng lẽ có thú dữ?"
"Không thể nào, núi Lan Thương là địa điểm du lịch đã được phát triển nhiều năm nay, nếu có thú dữ thì cũng chạy từ lâu rồi."
Ôn Tư Niên nghiến răng chạy qua nơi cắm trại, những người khác cũng vội vàng theo sát.
Hứa Lưu Ly vẫn còn đang kêu gào, xen trong đó là tiếng khóc đứt quãng khiến ai nghe cũng thấy lo sợ.
Rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra?
Ôn Tư Niên bật đèn pin sáng choang chạy ngay đầu đoàn người.
Khung cảnh trong lều khiến người ta sợ hãi.
Quần áo Hứa Lưu Ly xộc xệch, hai mắt đỏ bừng đang cố gắng ôm lấy ngực mình, trên người cô ta là một bóng người cao lớn đang đè lên...
Tất cả mọi người sững sờ như vừa có sét đánh ngang tai.
Nhóm họ lên núi tổng cộng có tám người... Sáu người khác đều ở đây, vậy thì trong lều chỉ có thể là Hứa Lưu Ly và... Kỷ Dạ Bạch.
Thân thể Ninh Hề Nhi lảo đảo, ngón tay không kìm được mà run lên bần bật.
Đại Bạch... làm sao mà Đại Bạch lại...